Trong thế giới người siêu năng, thuộc tính khắc chế thật sự là một thứ rất thần kỳ.
Mọc Thêm Cơ Thể Vô Hạn chỉ là một vật thu nhận cấp Tai Hại, chỉ cần có một người siêu năng điều khiển lửa hoặc đóng băng thì có thể trấn áp nó trước khi mở rộng tới một mức độ nhất định.
Nhưng chính là một thứ như vậy, ở trong mê cung dưới lòng đất tối âm u này gần như trở thành một nhân vật vô địch, dễ dàng làm được chuyện mà rất nhiều người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa không làm được, chính là giết số lượng lớn đám quái vật cấp thấp có thực lực yếu ớt.
Valhein cũng không lo lắng có người siêu năng ở mê cung dưới lòng đất bị Mọc Thêm làm bị thương, người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa có rất ít người chỉ biết tấn công vật lý.
Cho dù thật sự chỉ viết tấn công vật lý, với năng lực của Mọc Thâm cũng không đủ uy hiếp người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa.
Trên thực tế thì cho tới bây giờ, Ôn Văn đã thu hoạch được hai bướu thịt của quái vật cấp Tai Hại mà thôi, cấp Tai Nạn thì một con cũng không có.
Quái vật từ cơ thể người bình thường biến thành, cho dù có sắp xếp thành tổ hợp thế nào thì giới hạn cao nhất cũng chỉ là giết được quái vật cấp Tai Hại mà thôi.
Nhưng Ôn Văn không cần chất lượng, chỉ cần số lượng, tốc độ sát thương khủng khiếp của Mọc Thêm cũng làm những thợ săn khác quan tâm, có vài người thậm chí cũng học theo Ôn Văn, đi theo phía sau Mọc Thêm để nhặt bướu.
Có điều bởi vì Mọc Thêm cũng tiến hành tấn công bọn họ, vì thế hiệu suất thu hoạch của bọn họ còn xa mới bằng được Ôn Văn.
Hơn mười tiếng sau, kích cỡ của mọc thêm đã đạt tới mức độ làm Ôn Văn phải kinh ngạc, nếu trước đây Trịnh Phong cũng gia tăng lớn đến mức đó, với năng lực của tiểu đội thợ săn thành phố Phù Dung Hà tuyệt đối không thể nào áp chế được.
Đủ loại quái vật có hình dáng làm đám nhỏ gặp ác mộng đều xuất hiện.
Người rết, người bọ cạp, người rắn, người chó, người cá côn...
Vô số quái vật do Mọc Thêm tạo thành tàn sát bừa bãi trong mê cung dưới lòng đất, có con thành công săn giết được quái vật nhỏ yếu, có con bị quái vật mạnh hơn xé nát, sau đó sống lại thành Mọc Thêm to lớn quỷ dị hơn.
Đối mặt với tình hình chiến đấu lan khắp mọi mặt trận như thế, cho dù Ôn Văn cắm đầu gặt bướu thì cũng chỉ thu hoạch được một phần khá là nhỏ trong số quái vật bị Mọc Thêm giết chết mà thôi.
"Thứ này nếu không phải ở trong thế giới người siêu năng thì có lẽ nó đã hủy diệt thế giới rồi!"
Đột nhiên, Ôn Văn nhíu mày, bởi vì anh nhìn thấy một con người cá côn bự bị đám quái vật phanh thây.
Này cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là phần tay chân đứt rời của nó không đổi mới tái tạo thành tổ hợp quái vật mới, ngược lại bắt đầu dần dần héo rũ.
"Là Mọc Thêm tới cực hạn rồi hay có người siêu năng ra tay với nó... không đúng, là đám quái vật kia đang tấn công Mọc Thâm!"
Ôn Văn tận mắt nhìn thấy một phần tay chân ở dưới đất đang chuẩn bị ngưng tụ thành hình bị một mũi gai nhọn đâm trúng, sau đó trở nên khô héo!
"Lẽ nào... mấy thứ này thế mà đã tiến hóa ra chất độc để đối phó với Mọc Thêm!"
Ôn Văn lại càng kiêng kỵ đám quái vật này hơn, anh túm một con đơn giản nghiên cứu một chút liền phát hiện suy đoán của mình quả nhiên không sai, đám quái vật này thế mà đã thật sự tiến hóa ra chất độc mới.
Bắt đầu từ con cá côn kia, Mọc Thêm và đại quân quái vậy bắt đầu trận chiến kịch liệt, đồng thời Mọc Thêm dần dần rơi vào thế xấu hơn!
Một khi bị tìm ra phương pháp khắc chế, khuyết điểm của Mọc Thêm lập tức lộ ra, sức lực quá yếu, căn bản chỉ có thể hành động mà không có chỉ số thông minh.
Có điều từ biến hòa, Ôn Văn cũng thấy rõ được sự tiến hóa của đám quái vật này.
Sau khi có độc tố, những năng lực khác của chúng có phần giảm xuống, thực lực so với trước kia kém hơn không ít.
"Khi một mặt trở nên mạnh mẽ, mặt khác sẽ trở nên yếu hơn... có chút giống với thể chất của Nhan Bích Thanh, nếu vậy thì cũng không tính là quá biến thái, nếu quả thật có thể tiến hóa vô hạn thì chỉ đám quái vật này thôi cũng đủ trở thành uy hiếp rất lớn cho thế giới."
"Có điều nếu chúng nó đã trở nên yếu đi thì cũng là chuyện tốt."
Ôn Văn cười he he tìm kiếm một con quái vật cấp Tai Nạn rồi nhào tới, này không phải cơ hội tốt để bắt đám quái vật cấp Tai Nạn này sao?
Lúc này, con quái vật kia đang tập trung đối phó với Mọc Thêm đông đúc mạnh liệt, mà Ôn Văn thì ở trong chỗ tối, móc ra khẩu Phật Thuyết Galting dữ tợn.
"Lần trước đánh thiên sứ đã dùng hết một nửa, phần còn lại thì dành cho mày vậy!"
Ôn Văn cười gằn nhắm họng súng Galting vào lưng con quái vật, bóp cò, kim loại mang theo ánh sáng màu vàng óng ánh như nước lũ thoáng cái trút vào cơ thể quái vật.
Vô số viên đạn bắn vào làm máu thịt văng tung tóe, nhưng cũng khơi dậy bản tính hung bạo của nó, nó chống đỡ cơn lũ đạn, xông về phía Ôn Văn.
Nhưng nó tựa hồ đã quên đi, để tiến hóa ra chất độc chống lại Mọc Thêm, cơ thể nó đã yếu đi một mức độ nhất định!
Cho nên khi nó vọt tới trước nòng súng của Ôn Văn thì đã không còn sức để mà cắn Ôn Văn được ngụm nào.
"Nói ra thì, mày chính là con quái vật cấp Tai Nạn yếu nhất, cũng là dễ bắt nhất mà tao từng bắt đấy, he he he he...."
Xiềng xích màu đen giống như lũ rắn từ trong tay vươn ra, quấn quanh người quái vật cấp Tai Nạn, dễ dàng kéo nó vào trong trạm thu nhận, Ôn Văn thỏa mãn vỗ vỗ tay phải.
Phần sát hạch thứ ba này, ngoại trừ việc bị quả trứng lớn kia hố một phen thì thu hoạch cũng khá là phong phú.
Không chỉ lần lượt bắt được bắt được hai con quái vật cấp Tai Nạn và cấp Tai Hại, còn thu được một lượng lớn bướu thịt để đổi tiền săn ma, thu hoạch lớn nhất chính là ba ký hiệu vẽ lại được!
Sau khi thu con quái vật cấp Tai Nạn kia vào trạm thu nhận, Ôn Văn nhìn đồng hồ, phát hiện cách thời hạn cuối cùng cũng không còn bao lâu.
Hiện giờ tốc độ tái tạo của Mọc Thêm đã kém xa trước kia rồi, vì thế Ôn Văn cũng không muốn tiếp tục nữa, búng tay một cái, cơ thể khổng lồ của Mọc Thêm đột nhiên hóa hư ảo rồi biến mất, cuối cùng quay trở vào hộp kim loại trong tay Ôn Văn.
Đám quái vật đã tiến hóa ra phương pháp để đối phó với Mọc Thêm, có để Mọc Thêm lại nơi này cũng chỉ là để lại thức ăn vĩnh viễn ăn không xong cho chúng nó mà thôi.
Lại thừa dịp đám quái vật này yếu đi xử thêm hai con quái vật cấp Tai Hại, tinh thể màu xanh da trời trên người Ôn Văn sáng lên, Ôn Văn liền hiểu là đã hết giờ ở trong mê cung dưới lòng đất.
Ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ lấy Ôn Văn, dịch chuyển anh ra khỏi mê cung này.
Mà cái trứng lớn ở chính giữa mê cung dưới lòng đất, lúc này hơi khẽ trở mình một cái...
...
Ánh sáng màu xanh biến mất gần như không còn, Ôn Văn giẫm lên mặt đất, mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu làm anh vốn đã ở dưới mê cung dưới lòng đất hơn ba mươi tiếng đồ hồ có chút không thích ứng.
Tuân Thanh đạp trên thanh kiếm dài, lơ lửng giữa không trung, đếm số một chút, phát hiện lần này ra ngoài có hai mươi bốn người.
Điều này cũng có nghĩa là lần này có năm thợ săn cảnh giới Đồng Hóa thiệt mạng trong mê cung dưới lòng đất này.
Mà trong hai mươi bốn người này, có hai mươi mốt người được Tuân Thanh giao nhiệm vụ quét sạch.
Người không có nhiệm vụ quét sạch nhưng lại ở lại đến cuối cùng chỉ có Ôn Văn và hai thợ săn khác, một bác gái hơi mập mạp và một người siêu năng trông như chàng trai ngọt ngào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo